Tóc nâu

BUÔNG TÓC, CỘT THƠ ...




Chiều vàng, buông tóc, cột thơ
Thả bay trong gió, đâu ngờ thơ rơi
Là em, chân dại rong chơi
Và anh cúi nhặt bên đời tóc phai.

Anh về, hỏi nắng tóc ai
Em về, nghe gió thổi hoài câu ru
Để rồi nỗi nhớ hoang vu
Đến từ thiên cổ, Xuân thu chưa tàn

Ngày rơi vạt nắng dịu dàng
Chiều rơi chầm chậm…, hôn hoàng dịu êm
Mùa thương giăng lối, trải thềm
Nỗi lòng nghi hoặc, nát mềm tim nhau

Chẳng đâu, chẳng muốn gieo sầu
Nên em quên nhớ trên mầu môi ngoan
Quên nhiều, quên quá vôi vàng
Nên khi gió hỏi, bàng hoàng nhớ ơi !

- Giờ, em còn nhớ đến tôi ?
- Thơ rơi đem thả lối đời không chung !
Bao giờ trôi lặng gió lòng
Từng chiều thơ sẽ dựa lưng nỗi sầu…





 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 24 tháng 3 năm 2012

Bình luận về Bài thơ "BUÔNG TÓC, CỘT THƠ ..."